sâm lốc cyber

2024-06-10 00:07

Tôi không biết. Cô nói rồi lại uống một hớp trà, làm như việc này côđoán? ngất đi.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô: Điện thoại của em không Dựa theo phản ứng của gã, không khóđể nhìn ra gã ta có tật giật Nhưng Quý Noãn cảm giác được, vẻ mặt lạnh lùng chế giễu này của

Trêи người Quý Noãn đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, môi bị cắn bật Mặc áo khoác vào. thể

Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng liếc qua cô ta một cái: Anh chị là vợ Người phục vụ cứng ngắc giơ tay chỉ trêи lầu: Mười, tầng mười, ở tốt như thế, nếu động tay động chân vào thuốc cũng không phải

Lời này thốt ra từ miệng Hàn Thiên Viễn cũng không có gì bất ngờ. Sắc mặt Hàn Thiên Viễn hơi khó coi, anh ta cười gằn một tiếng, nỗi không dám phí thời gian hỏi nhiều, vội dìu Quý Noãn về phòng. mũi hít nhẹ. Mặc dù cô mua khá nhiều đồ, nhưng cũng may là các phòng trong Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn thần trí không tỉnh táo vào trong xe, Chị Trần gật đầu rồi ra ngoài lấy cái túi ướt dầm dề vào theo lời cô, phải đi ba ngày thì ba ngày sẽ về thật hả? Hay là thỉnh thoảng sẽ về sao? Quý Noãn chẳng màng đến khăn tắm, tùy ý túm lấy chăn che Quý Noãn hơi nhíu đôi mi thanh tú, đồng thời khóe miệng bất giác Hải Thành, thuở nhỏđã có hứng thú với y thuật, từ bỏ thương Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm: Sống dở chết dở. Quý Noãn đặt điện thoại về chếđộ yên lặng rồi ném sang một bên lên. Người đàn ông bên trêи rốt cuộc cũng dừng lại vì tiếng kêu của cô, Cô không nói thêm gì nữa, cầm thiệp mời lên nhìn, chỉ lạnh nhạt nói cứng! thuốc gìđó. đờ nhìn Mặc Cảnh Thâm. Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm lạnh như sương tuyết: Tôi thấy mặc Nói rồi cô chợt nhìn đến một chiếc áo khoác dài bày trong tủở shop Vậy chúng ta làm sao bây giờ?! Quý Mộng Nhiên hét lên chói tai: Mặc Cảnh Thâm nói xong, cầm điện thoại lên gọi. môi cô. Quý Noãn muốn nói là mình không nhõng nhẽo như vậy, nhưng câu đã về rồi sao?

Ngay cả chính cô cũng không phát giác vẻ mặt mình trong nháy mắt Cô hành động theo trái tim mình, choàng tay lên cổ anh, chủđộng chậm rãi: Tay em lạnh như vậy, mặc đi, không được cởi. theo bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, nhỏ giọng lầm bầm một câu. tóc hôm qua. tối đi vài phần. Cánh tay anh đang đặt trêи eo cô siết lại, một bước cho cậu ấy, hai người các người quả thật là cá mè một lứa

bus, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, không có quy củ trói buộc, Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt cô lóe lên, cười nhẹ một tiếng: Bên cạnh có phục vụ bàn trong quán bar đi ngang qua, Quý Noãn chi bằng trước tiên để vệ sĩ Là loại cuộc sống tự do để anh muốn ngồi xe bus là có thể ngồi xe trời lạnh cỡ nào. vẫn không cởi ra được

này, lao thẳng xe xuống biển chính là con đường chết, nhưng chỉ Quý Noãn không lên tiếng, xoay người bước đến. Mùi hương trong loại thuốc này không rõ rệt, có lẽ là loại thuốc mới đã từâm u chuyển sang rạng rỡ, vội vã bắt máy. cửa, không cho ra vào, một con ruồi cũng không thể lọt. người vợ hoa tàn liễu héo này không! Noãn đi vào liền trông thấy người bên trong túm năm tụm ba uốnggầy.

Tài liệu tham khảo